A+ A-

Ngốc ơi hình như tớ thích cậu mất rồi 6

Part 7 Đối thủ.
…Phong cứ đứng lặng như thế một hồi thật lâu…Vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu cậu…làm sao cậu ấy có thể giấu mình lâu đến vậy? Nhưng tại sao ? Tại sao mà một cô gái… yếu đuối như vậy lại phải giả nam vào học tại trường này cơ chứ…có quá nhiều câu hỏi tai sao...Phong rút điện thoại và quay số.
- Alo, Max à?tôi Phong đây!-Phong đáp khi đầu bên kia có tiếng trả lời.
- Alo Max đây, Phong à cậu gọi tôi có việc gì thế?-Đầu bên kia đáp trả
- ừm tôi có việc này muốn nhờ cậu...cậu có thể giúp tôi điều tra 1 người không?-Phong dò hỏi.
- Okie,dĩ nhiên là được!-Max hồn nhiên trả lời.Chàng thanh niên này mới 25 tuổi nhưng đã tài giỏi hơn người, không chỉ là người tài đức vẹn toàn mà còn là con người trọng ơn nghĩa. Vì đội ơn ba của Phong mà cậu ta sẵn sàng cả đời phục vụ cha con nhà họ Lôi.
- Cậu nói đi người đó là ai?-Max tò mò hỏi vì từ trước đến nay Phong chưa 1 lần nhờ vả Max điều gì. Và cậu cũng biết từ xưa đến nay Phong đều tự mình giải quyết mọi chuyện đây rõ ràng không phải phong cách của Phong.Người mà phong nhờ tìm chắc hẳn phải rất quan trọng.
- ..Là Long Gia Hân con gái nhà taì phiệt Long Hiếu Thiên hiện tai đang sống và học tập tại Pháp...nhân tiện điều tra luôn cho tôi Long Gia Bảo con trai thứ của nhà họ Long..Cậu giups tôi nhé càng sớm càng tốt tôi chờ tin cậu...
- Dạ được.-Max gật đầu cái rụp đối vs cậu việc điều tra thông tin của người khác là điều mà cậu thik nhất.Nhưng rốt cuộc cô gái đó là ai mà làm Phong có vẻ lúng túng như vậy nhỉ?
- Phong này,liệu tôi có thể hỏi cô gái đó...?Alo....-Max chán nản khi đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút dài.
….Hắt..xì..iiiiii-Bảo hắt xì liên hoàn mấy cái.
- Chết thật ! có ai đang nói xấu mình đây mà cậu linh cảm có điều gì bất ổn sắp xảy đến nhưng không rõ đó là chuyện gì.
Sáng hôm sau như thường lệ Bảo tới trường, một linh cảm không lành khiến cậu bỗng cảm thấy rờn rợn…có cái gì đó rất khác…Bảo không thể đoán dc nó là cái gì…
Vừa vào chỗ đã nghe tiếng trống thân thuộc…TÙNG TÙNG!!!...
- Phù!- Bảo thở phào nhẹ nhõm-Vừa kịp…ơ…ủa Phong đâu ta?-Bảo ngạc nhiên khi thấy chiếc cặp vẫn nằm đó nhưng người thì ko thấy đâu…
- Ài dà Phong nó xin nghỉ nó vừa gọi điện bảo viết giấy xin phép cho nó kia kìa!-Hùng ngán ngẩm-Chả biết bị làm sao?
- HẢ???vậy cái cặp này ở đâu ra?-Bảo há hốc mồm chỉ tay vào cái cặp vẫn nằm lăn lóc từ hôm qua.-Lẽ nào hôm qua cậu ta vứt cặp lại?-Bảo lờ mờ đoán ra.
- Các em!-Tiếng thầy giáo khiến cả hai đứa giật mình-Trật tự nào thầy có tin vui cho các em đây!
Cả lớp ồ lên…dạ thật ko ạ!có chuyện gì thế thầy!
- À để kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 trường ta sẽ tổ chức cắm trại 2 ngày 1 đêm...địa...-cả lớp ầm lên khi thầy giáo chưa kịp nói hết câu.
- Các em trật tự nào!- Thầy hô lớn-cả lớp im phăng phắc-Địa điểm là khu du lịch sinh thái X...các em về xin phép ba mẹ ngày mai có mặt tại sân trường trc 6h sáng.Đúng 6h xe sẽ bắt đầu khởi hành nghiêm cấm các hành vi cao su giờ giấc các em nghe rõ cả chưa?
Ngay lập tức tiếng đập bàn, đập ghế, đập cửa..vv tất cả mọi thứ có thể đập dc vang lên kèm theo tiếng hô hào ko ngớt của đám học sinh phía dưới…cả lớp như đàn ong vỡ tổ lần này thì thầy giáo có gào thét đến đâu thì đám học sinh cũng coi như không nhìn và khong nghe thấy gì…
- Này đi cắm trại là sao cơ?-Bảo quay sang hỏi Hùng.
- Là đi giống đi picnic đó-Bảo Châu quay sang trả lời Bảo.
- Chả nhẽ cậu chưa bao h đi cám trại à Bảo-Hùng ngạc nhiên hỏi.
- ….im lặng…..>.<
- Trời ơi!!! Hùng và Bảo Châu đồng thanh.
- Cậu đã sống ở đâu trong suốt những năm tháng qua??/-Hùng chán nản hỏi.
- Ơ…-Bảo ngơ ngác-chẳng hiểu sao khi nghe câu này cậu chợt nghĩ ngay đến Phong cũng có lần cậu ấy hỏi Bảo câu hỏi tương tự như vầy. Không biết giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ?Liệu mai cậu ấy có đi không?
- BẢO!-Hùng gọi-Cậu làm gì mà đơ ra vậy?...Yên tâm đi cắm trại vui lắm chỉ hơi nhiều muỗi thôi!-Hùng vỗ vai Bảo.
- Vậy sao, tớ rất mong đợi đó!-bảo sốt sắng-Có nên báo vs Phong 1 tiếng ko?
- ấy quên mất lát về tớ báo!-Hùng cười xòa.
Cùng lúc ấy tại nhà Phong…Không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo vô cùng…kể từ hôm qua khi đi học về mọi người đều nhận thấy có j bất ổn xảy đến vs cậu chủ nhỏ…từ lúc đó đến giờ cậu tự giam mình trong phòng và không cho 1 ai vào…tay cậu luôn lăm lăm chiêc điện thoại như trực ai gọi điện đến…cậu sợ điều mình suy đoán sẽ thành sự thực nếu như 2 người đó là 1 cậu chưa biết phải xử trí ra sao?Sao cậu có thể tha thứ cho 1 người đã lừa dôi chinh mình…Tiếng chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong.
…< Hùng “ghẻ” calling> …Trời ơi Hùng mà biết Phong lưu cậu ta thế này thì….@#$%^&
- Alo-Phong hốt hoảng.
- Alo ! Phong à? Sao hốt hoảng thế!...A hay nhớ tao quá???-Hùng cười đểu.
- Nhớ cái đầu mày! Sao gọi điên cho tao giờ này? Đc nghỉ ah?
- Không hẳn…lớp giờ như chợ vỡ ý học hành gì nữa! ...này…để yên cái cặp của tớ đấy!...Nàyyyyyyyyyy…
- Gì thế Hùng?-Phong sốt ruột hỏi
- À chúng nó quậy quá trớn ý mà! Mai lớp tổ chức đi dã ngoại 6h có mặt cố đến nhá!.......ê…..đó là cái bánh của tớ mà…trả đây…thôi nhé!...loạn quá rồi!-Hùng hốt hoảng
- Chờ đã! Bảo hôm nay đến lớp ko?-Phong hỏi.
- Có ! đang ngồi ngoài sân vs Châu…thôi nhé!...A thế mày ốm thế nào??? 
- Không sao! Tại thick nghỉ thôi!
- Uk thế à?mai nhớ đi…tao cúp máy đây…..mai gặp nhé!-Hùng nói.
- Hùng này! Chờ đã…-Phong nằn nì.
- Gỉ???-Hùng hỏi-Nhanh lên ko tao mất chiếc bánh bây giờ.!
- Umh…nếu bạn thân mày…giấu mày một điều gì đó…à umh điều đó thật sự rất quan trọng…à cũng không hẳn chí ít là rất quan trọng đối vs mày...mày sẽ làm gì?
- ...Hả sao vậy?ấm đầu à?-Hùng cười.
- ........
- À ừ thì...phải xem đó là chuyện gì đã chứ! Biết đau cậu ấy vì 1ý do nào đó mới giấu mình thì sao? Cần phải hỏi rõ ngọn ngành đã chứ...nếu đã là bạn thân thì mày nên tin tưởng cậu ấy...Mà có chuyện gì à?-Hùng lo lắng.
- Ko.ko có gì...cám ơn mày..Tạm biệt-Phong cúp máy.
Vừa ngăt máy chuông điện thoại của Phong lại đổ chuông...Là Max...cậu lập túc nghe máy.
- Alo Max đây...tôi đã điều tra ra rồi!...tôi đã tìm toàn bộ trong danh sách những học sinh đi du học bên Pháp nhưng không có ai tên Long Gia Hân như cậu nói. Trái lại tôi đã tìm dc 1 điều rất thú vị về Long Gia Bảo...
- Là gì vậy-Phong sốt ruột.
- Cậu nghe kỹ nhé! Hoàn toàn ko có ai tên Long Gia Bảo hết những hồ sơ trc đây của cậu ta đều là giả có vẻ như ai đó đã cố tình dựng nên 1 hồ sơ ko có thật về Long gia Bảo...hơn thế nữa từ trc đến nay ông Long Hiếu Thiên chỉ có duy nhất 1 người con gái là Long Gia Hân mà thôi có vẻ như cô gái này đã bién mất đâu đó trong vòng gần 1 tháng nay...
- Gì cơ? Tôi ko nghe nhầm đó chứ???
- Không, đây là những thông tin cực kỳ chính xác mà tôi đã điều tra ra dc...
- Tôi hiểu rồi...cám ơn cậu Max-Phong nói-Hy vọng chuyện hôm nay chỉ có 2 chúng ta biết!
- À tất nhiên rồi cậu hoàn toàn có thể yên tâm!
- Tạm biệt!....Phong vội cúp máy cậu sợ rằng mình sẽ ko giữ nổi bình tĩnh...Thật sự lúc này cậu ko biết mình nên vui hay nên buồn...Vui vì cô gái mà mình mến mộ đang ở ngay bên cạnh minh nhưng buồn vì người bạn thân nhất cũng chính là cô gái đó lại là người đã lừa dối cậu trong suốt 1 time dài...quá mệt mỏi với những suy nghĩ trái chiều cậu thiếp đi lúc nào ko hay.
...Sáng hôm sau,Phong choàng tỉnh giấc...Đồng hồ chỉ 5h sáng nhớ tới lời Hùng, Phong quyết định gặp Bảo để hỏi rõ ngọn nghành...cậu đến trường từ rất sớm và ngồi đợi...
Sáng dần các bạn trong lớp ai cũng đến đông đủ...duy chỉ thiếu 1 người...là Bảo...ko hiểu vì lý do gì cậu ta lại đến trễ như vậy, Phong bắt đầu cảm thấy sốt sắng.
...còn 5 phút...Phong bắt đầu đi đi lại lại trên xe...hừ sao cậu ta đến trễ quá vậy hay là ko đi...hỏi Hùng thì HÙng chỉ lắc đầu kêu không biết.
...2 phút rồi 1 phút...rồi 5s...xe bắt đầu lăn bánh...
- Đợi em vs thầy ơi!-Tiếng Bảo thất thanh từ đằng sau.
- Đến muộn thế em! Thôi vào tìm chỗ trống đi!-Thầy giáo nhắc.
- Dạ!...Bảo thở hổn hển tìm chỗ ngồi cho riêng mình.
- BẢO!-tiếng Bảo Châu- ngồi chỗ này nè.-cậu ta dich sang 1 bên.
Chỉ chờ có thế Hùng lao sang...Cám ơn Châu nhé-rồi cười rõ tươi vs cô bạn...Châu tưc lắm nhưng ko làm gì dc.
Khỏi suy nghĩ nghiễm nhiên Bảo sang ngòi chỗ Hùng...chỗ đó sát cạnh chỗ Phong...vì tưởng Bảo ko đi nên mệt quá Phong ngủ luôn tại ghế đầu ghẹo sang 1 bên...Bảo nhìn thế phải nén cười...lén chụp 1 pô ảnh chắc ko sao đâu nhỉ?thế là.. tách !bức ảnh Phong ngủ trông thật dễ thương dc lưu vào máy...
Bảo chợt nhân ra lúc này trên xe mọi người đã ngủ hết chả còn mấy ai thức tựa ra đằng sau Bảo dần chìm vào giấc ngủ...
Lại nói về Phong...cậu chợt tỉnh giấc khi thấy nhức nhối bên bả vai...Hùng chết tiệt lại tựa đầu vào mình đây mà!...cậu mở măt và vô cùng kinh ngạc khi người ngả đầu vào cậu ko ai khac chính là Bảo...cậu ấy đnag ngủ say sưa...gì thế cậu ta lên đay lúc nào sao mình ko biết nhỉ?...ngay lập tức tim cậu đập thình thich...chưa bao h cậu ở gần Bảo như lúc này cậu ngửi thấy rõ mùi hương trên tóc Bảo...cảm nhận dc chơi ấm từ Bảo truyền sang mình...một cảm giác bình yên và rất đỗi hạnh phúc cậu lại chìm vào giấc ngủ...
Đến nơi mọi người chuẩn bị lều trại...4 người 1 đội dĩ nhiên Phong,Hùng,Bảo,Châu là 1 đội rôì...việc phân chia kiếm củi và dựng lều trại dc chia đều cho cả bốn…Phong vẫn chưa có dịp nói chuyện vs Bảo…
Sau 3h việc dựng lều đã được hoàn tất…kế đén là phần trò chơi…mỗi đội 2 người chia ra tìm kho báu…còn phải nói Hùng sẽ chọn cặp vs Châu còn lại thì Phong vs Bảo dc ghép vào 1 đội…luật chơi là mỗi đội phải tìm dc những gợi ý dc gắn trên thân của một cành cây nào đó để tìm dc vị trí cắm cờ của đội mình đội nào mang cờ về trc là đội thắng cuộc...
- 1..2…3 Bắt đầu!!!- thầy giáo hô to…15 đội bắt đầu cuộc chơi để tránh tình trạng ăn gian…luật chơi chỉ cho phép mang bản đồ và la bàn ko dc phép cầm theo điện thoại bởi vậy ai cũng vứt điện thoại bên ngoài…
Giống như các bạn Phong và Bảo vứt điện thoại và các thứ liên quan ở lại chỉ mang theo la bàn và một ít thức ăn nc uống theo…
Khi bắt đầu tách xa khỏi đoàn…dần lấn sâu vào trog rừng, Phong cố gắng bắt chuyện với Bảo…nhưng thật sự khó quá…
- Này!...PHONG! cậu làm gì đứng ngây ra vậy mau tìm đi thôi…-Bảo giục.
- Hả???À…Umh-Phong lúng túng…-Cậu...
- Gì?-Bảo hỏi tay vẫn cầm la bàn mò mẫm…
- À chỉ là…mà thôi…-Phong hỏi.
- Hừm…-Bảo tiến lại gần Phong nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cậu…khuôn mặt 2 người gần sát vào nhau… Phong hơi đỏ mặt- Tớ thấy cậu cứ khác khác thế nào ấy…Bảo dò xét-Có chuyện gì vừa xảy ra à?
- À…à không…Tớ chỉ muốn hoi về Gia Hân chị của cậu…
- Hả? …cậu muốn hỏi gì về chị tớ- Bảo lúng túng ra trò.
- Cô ấy hiện tại đang ở đâu???-Phong nhìn thẳng vào đôi mắt đang biểu lộ rõ sự lúng túng của Bảo…-Có phải cô ấy đang ở ngay đây đúng không???
Bảo lúng túng ko biết phải nói gì…



---------- Post added at 09:49 PM ---------- Previous post was at 09:48 PM ----------
Part 7
-Cậu..cậu đang nói j vậy?...Chị của tớ...-Bảo lúng túng-...Dĩ nhiên là đang ở bên Pháp rồi.-Bảo khẽ liếc sang chỗ khác.
- Cậu...cậu đừng hòng lừa tớ...hãy nhìn thẳng vào mắt tớ và nói rõ mọi chuyện đi nào!- Phong nắm chặt hai cánh tay Bảo- Lý do là gì???
- Tớ...mau bỏ tớ ra...cậu làm tớ đau đấy!_Bảo cố đẩy tay Phong ra.
- Tớ sẽ không bỏ chừng nào cậu nói cho mình sự thật...rốt cuộc lý do là gì vậy? Hả???-Mọi sự chống cự của Bảo dường như ko có hiệu quả trc sự tức giận của Phong. 
- Thôi dc, cậu bỏ mình ra rồi mình từ từ nói chuyện!-Bảo tỏ vẻ bất lực.
- Được rồi.-Phong từ từ thả tay Bảo ra.-Nào giờ cậu nói đi sao cậu phải làm vậy?
- Tớ...-Bảo ấp úng lùi dần về phía sau khi thấy ánh mắt đầy sát khí của Phong.
- Cậu không hiểu đâu Phong ạ tớ có nỗi khổ riêng của tớ...điều này thực sự là 1 bí mật tớ không thể nói ra được._Bảo cố gỡ tay Phong ra.
- Cái bí mật đó có phải là...-Phong chưa kịp nói hết câu.
- Coi chừng!!!-Bảo đẩy Phong tránh sang 1 bên ra- Á...đau quá!
Phong quay lại chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng 1 con rắn đang dần lẩn đi chỗ khác sau khi để lại vết cắn trên chân cậu bạn. Thì ra Bảo đã nhìn thấy sự nguy hiểm của con rắn nên đẩy bạn mình ra chỗ khác.
- Chết tiệt_Phong chỉ kịp thốt lên câu ấy khi thấy mình vô cùng bất lực. Phong vội chạy đến bên Bảo khi thấy cậu đột nhiên ngã xuống có vẻ như vết cắn kia không nhẹ.
- Nào lên vai tớ cõng chân tay thế này đi đứng làm sao –Phong chỉ còn biết chép miệng-Ai bảo số tớ khổ cơ chứ?
-Thôi ko cần đâu tớ nặng lắm!-Bảo lúng túng.
-Hóa ra cậu cũng biết điều đó cơ à...thôi lên đi ko lằng nhằng nữa._phong giục.
-Cậu...-Bảo chưa kịp nói hết câu đã bị Phong kéo tay quàng lên vai,Phong khẽ sốc Bảo lên, cả người cậu giờ đã nằm gọn trên lưng Phong.
- Nào! Giờ thì dẫn đường đi tớ ko nhớ đường cho lắm.
- à ừm...-người Bảo nóng ran như bị sốt vậy một phần vì ơ cự ly quá gần vs Phong thứ hai là do vết cắn kia đang phát tác...
Không khí bỗng trở nên nặng nề khi cả Phong và Bảo đều cảm thấy khó xử...Phong cảm nhận rõ từng hơi thở của Bảo, một cảm giác nhè nhẹ lâng lâng mà từ trc đến giờ cậu chưa hề có...Là tình yêu chăng?Phong bất giác hỏi Bảo:
-Cậu đã từng yêu ai chưa,Bảo?
-....
-Này,...sao thế?ngủ rồi à-Phong chán nản khi biết người bạn mình đang ngủ ngon lành....-Có lẽ tớ đã yêu rồi-Phong khẽ cười một mình-Cậu cũng biết tên ngốc đó đấy!-Phong khẽ xốc nhẹ người Bảo để cậu khỏi rơi tuột ra.
2 tiếng sau...
-TRời ơi rốt cuộc đây là đâu nhỉ?-Phong ngơ ngác hỏi sau 1 hồi tự đi tìm lối ra của khu rừng mà ko muốn nhờ sự trợ giúp của người bạn trên lưng.
Trời lúc này đã nhá nhem tối thật sự ko nhìn thấy đường...Phong cũng khá mệt vì ko chỉ có mình cậu mà còn có cả một cô ngốc đang ở trên lưng nữa...


Phong quyết định đặt Bảo xuống 1 gốc cây gần đó để xác định lại phương hướng...Bảo lúc này vẫn ngủ mê như chết...chợt cảm thấy có điều bất thường..Phong sờ trán Bảo toàn thân cậu ta nóng bừng mồ hôi không ngừng chảy có lẽ đã sốt cao quá rồiPhong nghĩ thầm...nếu lúc ấy Phong chú ý một chút thì sẽ tránh dc sự việc ngoài ý muốn thế này và cả 2 đứa sẽ ko phải lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.Phong tự trách mình...
- Nư...ước...-Bảo khẽ kêu lên trong cơn mê man
- Gì cơ?cậu muốn uống nc hả Bảo-Phong mở ba lô lúc tung tất cả mọi thứ lên tìm chai nc.
-Nước đây!mau uống đi-Phong khẽ dốc nước vào miệng Bảo.
- Tớ lạnh quá Phong ơi!-Bảo nói trong cơn vô thức
Phong bèn cởi áo khoác ngoài cho Bảo đắp rồi khẽ sốc cô lên lưng
-Nhanh,Phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt không thì không chỉ cô ấy mà mình cũng không trụ được.
Trời càng lúc càng tối...các cặp đôi khác hầu như đã về đến đích duy chỉ có cặp của Phong-Bảo...Hùng sốt sắng đứng ngồi ko yên nét mặt cậu ta khó có ngòi bút nào có thể tả được.
- Trời thì tối ngoài rừng thì lạnh hai cậu ta bị lạc thì phải làm sao?
- Yên tâm đi Hùng,Bảo của mình là thiên tài mà cậu ấy không dễ bị lạc đâu-Châu nói vs giọng tự hào.
- Ai? Ai là của cậu thế!-Hùng bắt đầu ghen.
-Thôi không nói chuyện vs cậu nữa-Cô nàng đnáh trống lảng chạy biến qua chỗ hồ nước chơi với các đội còn lại.
-Không được rồi mình linh cảm có chuyện chẳng lành...Bảo thì mình ko biết chứ Phong đích thị là 1 tên mù đường,mù phương hướng.-thế là Hùng xách ba lô tiến sâu vào rừng luôn miệng gọi to tên của 2 người bạn...
Trong khi đó ...Phong vẫn lăm lăm chiếc la bàn với bản đồ quyết tìm lối ra cho cả hai...Lúc hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng Phong chợt nghe loáng thoáng có tiếng gọi...định thần lại hoá ra là tiếng của Hùng.
- Hùng ơi bọn tớ ở đây-Phong hét to hết mức có thể.
Còn Hùng thì nghe dc tiếng của Phong thì rất đỗi mừng rỡ chạy vội đến.
-Ôi trời đất ơi tớ cứ nghĩ là có chuyện chẳng lành cơ...hai người sao rồi...Bảo làm sao đây???-Hùng thở hổn hển nói.
- Cô...à không cậu ấy bị rắn cắn-Phong nghĩ giờ vẫn chưa phải lúc để nới rõ mọi chuyện.
-SAO???cậu ấy có làm sao không?đã trừ độc chưa?Sao cậu ấy lại sốt thế này???-Hùng hỏi 1 tràng.
-Thế cậu nghĩ rắn cỏ thông thường có giết dc người không?-Phong trấn an-Thôi ta về đã rồi tính sau.
-Uk đi thôi-Hùng quả quyết-Mang balo mình cầm cho!
Về đến nơi không khí trở nên náo động khi biết tin có chuyện chẳng lành xảy ra vs Bảo, Châu thì khỏi nói cũng biết cậu ta hốt hoảng thế nào.DÙ biết vậy Phong cương quyết không để ai động vào 1 lọn tóc của Bảo...Sự việc chưa dc làm rõ Bảo không thể lộ được.
Về đến nhà riêng, Phong cậu cẩn trọng mời bác sĩ tin cậy nhất đến bắt mạch.
-Sao rồi cô ấy có sao không bác sĩ-Phong lo lắng hỏi
- Kiệt sức cộng với lo lắng quá đỗi...vết thương khá nhẹ ko ảnh hưởng gì mấy đến sức khỏe cậu có thể an tâm nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.
-Dạ cám ơn bác sĩ.
Tiễn bác sỹ ra về cậu khẽ mở của bước vào phòng-Bảo vẫn ngủ say như chết...vuốt nhẹ mái tóc của Bảo,Phong chợt cảm thấy một cảm giác bình yên thật sự -một cảm giác mà chưa bao giờ cậu có được...
-Ngủ ngon nhé!Cô Ngốc-Phong khẽ hôn nhẹ lên trán Bảo.
Khép nhẹ cánh cửa phòng, định tiến về phòng mình sau 1 ngày mệt nhọc...Phong khựng lại khi nghe tiếng gọi của bác quản gia.
-Thiếu gia! Trông cháu thật hạnh phúc!
-Dạ...-Phong hơi giật mình khi nghe thấy vậy...
-..cảm giác hạnh phúc thực sự không hề có chút giả dối...lần đầu tiên ta thấy cháu lo lắng chăm sóc cho 1 người nhiều đến như vậy đó...Cô gái đó chắc hẳn rất quan trọng với cháu phải không?
- Dạ...sao mà bác biết dc cậu ấy là con gái?-Phong hoảng hồn.
-Trực giác của một quản gia đã cho ta biết điều đó...nếu nhìn kĩ sẽ không khó 
để nhận ra đâu.
- Cháu thật sự không biết phải làm sao...cháu rất giận cậu ấy nhưng cũng ko muốn mất cậu ấy...cháu phải làm sao bây giờ bác?
-Có những thứ tỏ ra không biết sẽ tốt hơn cháu ạ...rồi sẽ có 1 ngày cậu ấy sẽ tự mình nói với cháu.
-Dạ cháu hiểu nhưng...
-Hãy làm theo con tim mình mách bảo cháu à!
- Dạ còn chuyện này nữa...cháu muốn bác giúp...việc hôm nay mong bác đừng kể với ba cháu có được không ạ...cháu ko muốn ông phải bận tâm.
-Ồ hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?-bác quản gia cười lớn.
-Cháu cảm ơn bác thôi cháu về phòng đây...
Thế là lại 1 đêm mất ngủ vs bao suy nghĩ trăn trở...có lẽ bác quản gia nói đúng. Nhưng phải chăng mình đã khác...bác bảo chưa bao giờ thấy mình như vậy là sao?
Nhưng lúc bộn bề suy nghĩ như vậy Phong thường nghe nhạc để xả stress...tự nhiên cậu muốn nghe bài “Until you”...
Baby life was good to me
But you just made it better
I love the way you stand by me
Through any kind of weather
I don’t wanna run away
Just wanna make your day
When you felt the world is on your shoulders
Don’t wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me I will do whatever

It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you
Cứ thế cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay...
Lại nói về Bảo sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ miên man tử hôm qua đến giờ vẫn chưa hình dung dc đã xảy ra chuyện gì và tại sao mình lại đang ở nhà Phong.
CẠCH!!!-Phong mở của bước vào.
-Tỉnh rồi à mau uống thuốc đi!-Phong khẽ nói.
-À Ukm...-Bảo lúng túng-Sao mình lại ở đây hả Phong+____+-Bảo lo lắng khi thấy mình mặc 1 bộ quần áo khác hôm qua.
-Cậu bị sốt cao quá nên mình đưa về nhà...cậu yên tâm là mình gọi bác giúp việc đến mang quần áo giúp cậu đó...cậu đâu mặc vừa quần áo của mình-Phong đưa ra lời giải thik vô cùng lẵng xẹt nhưng ko hiểu sao nó lại qua mắt dc Bảo chắc cũng 1 phần do cô nàng đnag bị ốm.
-À bác mang đồ ăn đến cho cháu đây.-Bác giúp việc của bảo tiến vào giải cứu cho không khí có phần nặng nề của đôi bạn trẻ.
-Mình ra ngoài đây!-Phong nhẹ nhàng nói.
-Khoan đã Phong!-Bảo gọi với theo.
-Gì vậy??-Phong quay lại.
-Cám ơn cậu-Bảo ngượng ngùng đáp.-Về mọi chuyện...
- Không có gì-Phong cười-Mình rất muốn gặp lại chị cậu 1 lần nữa cậu giúp mình nhé!hãy gọi cô ấy quay về!!! (giả vờ như thật ế)
-Hả???-Bảo giật mình.
-Mình đùa đấy ha ha-Nghỉ ngơi đi,sao mà dc chứ giờ cô ấy chắc đang ở Pháp rồi@@(vẫn giả vờ)
-à có lẽ...
-Quyết định thế đi-Phong cười nửa miệng bước ra cửa (đểu quá+___+)
-Phù cứ tưởng cậu ấy đã đoán ra rồi chứ-Bảo hú hồn-Chúng ta chuẩn bị về chứ bác!-Bảo trở nên mạnh mẽ và tràn trề sức sống hơn bao h hết.

Ngày hôm sau đi học đúng là một ngày đầy rẫy sự bất ngờ...mới sáng sớm đã dc các fan săn đón tận tình...Bảo tỏ ra hào hứng lắm.ai ngờ đâu vào tới lớp đã thấy 1 gương mặt quen thuộc...khuôn mặt hoàn hảo đến từng cm..Cậu ta làm gì ở đây nhỉ?.
- Phải chăng cậu đây là thiếu gia nhà họ Long-Long Gia Bảo,rất vui dc gặp cậu mình là Phạm Tuấn Kiệt học sinh mới của lớp 11B3.-Kiệt giơ tay ra.
-Xin chào tôi đã nghe về cậu rất vui dc gặp bặt-Bảo khẽ đáp trả cái bắt tay của Kiệt.
Vừa lúc này Phong bước vào lớp...
-Này chào hỏi thế đủ rồi đấy mau về lớp của cậu đi-Phong tức tối khi nhìn thấy Kiệt đang bắt tay Bảo.
-Ô xin chào lại thêm 1 người quen nữa à-Kiệt cười ranh mãnh- Hôm nay đi học sớm thế hạng 2.
-Cậu...-Phong tức tối-Cậu...biến ngay cho tôi-Phong bắt đầu nổi sung.
-Ồ bình tĩnh nào...chúng ta hãy còn gặp lại -Tuấn Kiệt cười khẩy rồi đi thẳng.Được vài bước chợt nhớ ra điều gì cậu quay lại:
-Suýt quên...cho mình gửi lời hỏi thăm chị cậu nhé Gia Bảo,đi nào các cô gái-hắn ta ra hiệu cho mấy cô nãy h vẫn kè kè bên cạnh.
Hùng bấy giờ vẫn nhịn nhưng lần này không thể nhịn hơn nữa bất chợt lao ra may mà có Bảo ngăn lại:
-Cậu định làm gì???
-Hắn ta thật quá quắt.-Hùng ức chế-cậu xem hắn ta nói gì với Phong.
-Thôi bỏ đi-Phong vứt cặp ngồi xg ghế.
...Giờ ra chơi Bảo kéo bằng được Hùng ra ghế đá
-Này nói cho mình biết Phong vs Tuấn Kiệt đã xảy ra xích mích gì vậy...sao cậu ta lại gọi Phong là hạng 2.???+__+
- Chắc cậu chưa nghe qua...thực ra thì hắn vs phong quen nhau từ nhỏ cơ...vì có cha làm quan lớn của bộ tài chính nên ông Lôi thường hay phải nể mặt...hễ có cơ hội là ông bảo Phong dù có chuyện gì cũng phải làm vừa lòng cha con nhà họ Phạm...
-hả?? Vậy thì liên quan gì đến hạng 2?-bảo ngơ ngác
-có lần trong cuộc tranh tài cao thấp còn mỗi Phong vs Kiệt ở trận chung kết...Phong vì nghe lời cha nên quyết lùi 1 bước...ai ngờ sau vụ đó, cái tên Kiệt kia liên tục khiêu chiến vs Phong...vì nhường nên Phong lúc nào cũng chịu thua cả...sau này lên cấp 2 hắn ta chuyển trường không hiểu sao giờ lại về...đúng là oan gia!
-Vậy là từ đó hắn gọi Phong là hạng 2?-bảo chán nản.
-Phải-Hùng thở dài+__+
- Cái tên này thật là để mình cho hắn 1 trận-Đến lượt Bảo tức tối
-Ơ..đã bảo phải bình tĩnh mà-Hùng tóm lấy tay Bảo ko cho chạy đi đâu hết.-Về lớp đi mà-Hùng kêu.
....
-Này..._Bảo đưa cho Phong một chiếc hộp nhỏ-là chị mình kêu đưa cho cậu đấy.
- Gì đây?-Phong ngớ người bỏ chiếc headphone khỏi tai
-Nghe ko kỹ sao?-Bảo đỏ mặt
-...à...ờm-Phong cố nén cười khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bảo.
-Về rồi hãy mở-Bảo nhắc.
-Được rôi mà.-Phong thích thú.
-Học đê...-Bảo đánh trống lảng.
-Đang ra chơi mà+__+-Phong cười lớn.
-Thế thôi mình ra ngoài cho thoáng đây!-Bảo chạy vụt đi vì ngại.
-ha ha cô bé này thú vị thật-Phong cười thầm bóc hộp gói quà ra là một tấm bưu thiếp có hình tháp effen đằng sau có ghi chữ cậu cẩn thận đọc từng chữ một:
“Mình rất tiếc vì không thể về ngay để gặp cậu ngay được nhưng mình tin rằng sẽ có 1 ngày chúng ta ắt sẽ gặp lại. Hãy nhớ rằng mình luôn bên cậu! Cám ơn vì trong thời gian qua đã chăm sóc em trai mình”
Kế đó còn 1 bức ảnh chụp Gia Hân đang cầm bó hoa đưa về đằng trước cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi,miệng cười tinh nghịch trông thật dễ thương.Phong sẽ cứ mê mẩn ngắm chiếc ảnh đó nếu không có Hùng chạy đến.
-Ê đang làm gì đấy-Hùng vỗ vai-Ảnh ai vậy?-Hùng tò mò hỏi.
-Không có gì!-Phong khẽ cất chiêc ảnh vào hộp-Mà Bảo đâu ta?Gần vào lớp rồi-Phong hỏi.
-Ờ mình thấy cậu ta đang ở ngoài sân bóng rổ đó-Hùng trả lời-Ơ mà này...đi đâu vội thế mình vẫn chưa nói xong mà...-Hùng chán nản-...cậu ta bảo nếu cậu có hỏi thì không dc nói vs cậu...-Hùng cố vớt vát nhưng đã quá muộn
Phong chạy nhanh ra phía cổng sân bóng thấy 1 đám đông đang túm tụm tại đó hình như mới có người bị ngất thì phải...thôi mặc kệ tìm Bảo cái đã!
-Ơ! Khoan đã...cái người bị ngất đó...trông quen quen-KHÔNG THỂ NÀO!-Phong quay lại nhận ra cậu bạn thân nhất của mình đang nằm xong xoài trên mặt đất...
-Tránh ra! Cần đưa cậu ta đi bệnh viện ngay lập tức-Tuấn Kiệt từ đâu bước ra khiến đám đông càng thêm đông
Phong hối hả chạy đến nơi...KHÔNG.KỊP.RỒI.
Tuấn Kiệt đã nhanh tay xốc Bảo lên lưng;
-Gì thế này?-Kiệt cảm thấy ngờ ngợ-Sao người cậu ta cứ mềm nhũn như con gái thế này!...một cảm giác quen thuộc cứ như mình đã từng tiếp xúc với cậu ta trước đó vậy!
-Này! Bỏ cậu ta xuống-Tiếng ai đó quát-Kiệt quay đầu lại...Là Phong.
-Sao tôi phải làm thế?-Kiệt mặt tỉnh bơ.
-Vì tôi mới là bạn cậu ấy-Nói xong Phong khẽ tiến đến kéo Bảo về phía mình rồi nhẹ nhàng xốc lên lưng.
-Cậu đang làm cái trò gì vậy!-Tự nhiên bị Phong cướp Bảo,Tuấn Kiệt tỏ ra bực tức...-Cậu là cái thá gì...-Nhưng Phong nào có đứng đó cho cậu ta mắng chửi cậu đã đi mất hút từ bao h để lại Kiệt và đám đông hiếu kỳ.
-Hứ nhìn cái gì mà nhìn!!! Bộ chưa thấy hot boy bao giờ à*__*-Kiệt chữa cháy...rồi tiến thẳng về lớp.
TO BE CONTINUED...



Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
...........
Phần 7