A+ A-

Ngốc ơi hình như tớ thích cậu mất rồi 4

Part 5 Bữa tiệc

-Đi đâu vậy??-Bảo ngạc nhiên hỏi khi thấy mình bị kéo đi một cách thô bạo...-Này bỏ tay tớ ra tớ không muốn đi...Bỏ ra-Bảo hét lớn.
- Cái gì??Dám cãi lời tớ sao?-Phong tức giận bế bổng Bảo vác lên vai- Yên không tớ cho lộn cổ xuống dưới đấy...haha...
- Không! Bỏ xuống..._Bảo đấm thùm thụp vào lưng Phong nhưng đã quá muộn...cậu ko còn cách nào để thoát khỏi đành lẳng lặng nghe theo...Khổ!
- Lên đi!- Phong kéo Bảo lên xe bus không nói thêm câu nào.
- Nhưng đi đâu?-Bảo hỏi-Không phải định bắt cóc tớ chứ?-ít ra lúc này Bảo đã nín khóc không còn tùm lum như lúc trước nữa nhưng ở vs tên này ko sơm thì muộn cũng chết vì... tò mò...hic..
- Cứ đi rồi sẽ rõ...-Phong nói miệng cười bí hiểm (ôi sao cười đểu mà trông cũng đẹp thế này+_+)
-À đúng rồi, cậu đi đâu ra công viên vào lúc sớm thế này??_bảo bất giác hỏi.
- Nhìn ko thấy sao???Đi thể dục mà…_phong chán nản.
- umh…Mà h đi đâu ta?-Bảo hỏi.
- Đi ăn kem..cậu biết không lúc buồn ăn kem là tốt nhất đấy...-Phong quả quyết kéo bảo xuongs xe đến chỗ 1 quán kem gần nhất.
- Cô ơi cho cháu hai ly kem dâu...Phong gọi luôn-Chắc cậu vẫn thick kem dâu đấy chứ...-Phong nháy mắt cười rõ tươi.
- umh-Tim Bảo đập thình thịch...Hóa ra cậu ấy vẫn nhớ...trong lòng cậu bỗng thấy ấm áp lạ thường...
- 14 tháng 2-Phong đột nhiên nói nháy mắt đầy ẩn ý.
- Cái gì? Valentine à?...Nhưng làm sao ?_bảo ngơ người chẳng hiểu gì.
- Ngốc,valentine cái gì ??Là sinh nhật tớ…-Phong hơi dỗi.-Hôm đấy nhớ tặng quà tớ đùng có đi mà hét vớ hét vẩn ở ngoài kia người ta tưởng điên đấy…Cả cậu nữa sinh nhật mẹ thì gọi điện chúc mừng 1 câu đâu đến nỗi phải khổ sở thế này…-Phong an ủi…
- ….
- Chắc mẹ cậu cũng đang chờ lời chúc của cậu đấy…hihi-Phong cười( dễ thương chết đi dc >_<)
- 14 tháng 3 sinh nhật tớ-Bảo quẹt nc mắt nở 1 nụ cười có vẻ cậu đã trở lại bình thường-Nhớ hôm ấy tặng quà nhé !-Bảo nháy mắt.
- Phải xem hôm 14 tháng 2 cậu có tặng tớ không đã…-Phong cười lớn. ( hai tên này đúng là đại ngốc mà @_@)
- hehe…ăm kem đi chảy hết bây h_Bảo giục Phong.
Hai đứa nói chuyện 1 lúc chủ yếu là chuyện của Bảo những chuyện mà ngày xưa Bảo chưa từng nói vs ai…về mẹ cậu…về gia đình cậu…trừ chuyện cậu là con gái…
- Vậy hóa ra bố cậu là nhà tài phiệt lớn à_Phong ngạc nhiên.
- Suỵt…ĐỪng nói cho ai biết đấy…_Bảo khẽ nhắc
- Kể cả Hùng ???_Phong hỏi.
- Tốt nhất là vậy…-Bảo nói-tớ thật sự ko muốn nhiều người biết…tớ muốn họ đến vs tớ bằng cả tấm lòng chứ ko phải vì vật chất…dĩ nhiên tớ tin Hùng nhưng tớ nghĩ h chưa phải lúc…
- Umh…nếu cậu đã muốn vậy…Đi thôi-Phong kéo Bảo đi sau khi thanh toán tiền.
- Lại đi đâu nữa-Bảo ngán ngẩm
- Nhà tớ-Phong hào hứng.
- CÁI GÌ???-Nhà cậu á?Đến làm gì?-Bảo hỏi 1 tràng-Không tớ ko đi đâu-Bảo từ chối.
- Này tớ nói mà cậu ko nghe lời à?-Đi thôi..Thực thi mệnh lệnh_phong quát lớn kéo Bảo lên xe bus. Ôi cái con người này muốn làm người ta tức chết đây mà…toàn làm theo ý mình thôi…
- Này này tớ là gì của cậu mà lúc nào cũng phải nghe theo mấy lời ngớ ngẩn ấy của cậu hả??HẢ?HẢ-Bảo tức tối khi bị kéo xềnh xệch lên xe…
- Haha…tớ thích thế cậu làm j dc tớ nào.Trật tự đi cho hành khách trên xe dc yên …_Phong hạ giọng
- Thôi dc –Bảo chịu thua…-bù lại lần sau cậu phải nghe lời tớ rõ chưa???
- Tùy cậu.. hỳ hỳ…-Phong sung sướng-A đến rồi xuông xe đi…-Phong nói.
Bảo lẽo đẽo theo Phong xuống xe…trông như thỏ con bị sói già bắt giữ vậy…Ôi sao số tôi nó khổ thế này…Bảo khóc thầm trong bụng…
- A phải Bảo và Phong đấy không-Tiếng ai đó quen quen khiến Bảo có cảm giác “ghê rợn”…lạy chúa là cô ấy-Trần Bảo Châu.
- Sao cậu …lại ở đây?-Phong lúng túng.
- Bộ nhà tôi gần đây tôi đi dạo phố ko dc sao?-cậu ta trả lời mà mắt cứ chớp chớp nhìn Bảo…cô nàng mới đi làm đẹp về đây mà…theo nhận định riêng của Bao thì cậu ta ko cần làm đẹp cũng xinh lăm rồi…Ừm nhưng biết đâu làm đẹp rồi mới xinh dc như thê thì sao??...mà dù j thì cũng kệ cậu ấy…-bọn tớ có việc đi trước nha-Bảo bắt ngay vào chủ đề chính.
- ồ vậy à tớ đang rảnh không biết có đi cùng dc không-Cậu ta cười rõ tươi nhưng đáng tiếc điệu cười này chỉ mê hoặc dc Hùng thôi còn Phong thì phát ớn,Bảo thì ko nói làm j rồi…
- hj có mấy chuyện con trai bọn tớ cần giải quyết vs nhau tớ nghĩ cậu ko nên đi-Phong nói xong kéo Bảo chạy mất hút mặc sức cho Bảo Châu có kêu la hay mắng mỏ gì hai đứa. lúc này Bảo mới nhận ra là tay mình đang nằm gọn trong tay Phong nói cách khác Phong vẫn cầm tay Bảo suốt lúc chạy…Tay Phong ấm chứ ko lạnh toát như tay BẢo… Bảo chợt nhận ra đằng sau vẻ lạnh lùng dường như ko quan tâm đến ai kia là một con người hiền lành chất phác và vô cùng dễ mến…cậu ấy luôn biết cách động viên cổ vũ người khác luôn ở bên Bảo lúc cậu buồn bã hay khó khăn nhất…Ở bên cậu ấy Bảo luôn cảm thấy yên bình và rất đỗi hạnh phúc…
- Này nghĩ gì mà ngơ người ra vây?-Phong hỏi căt ngang dòng suy nghĩ của Bảo.
- Không có gì-Bảo trả lời cậu khẽ đỏ mặt.
- Đến nhà tớ rồi…_phong giới thiệu
OAAAAAAA- Bảo ko giấu nổi kinh ngạc nhà cậu ta vừa to vừa rộng ko thua kém j nhà Bảo còn có phần to hơn ý chứ…Vừa vào cổng đã bắt gặp 4 vệ sỹ canh cổng ai nấy đều mặc vest nối máy bộ đàm bên tai trông vô cùng chuyên nghiệp…Bảo hơi rờn rợn…
- Nhà cậu đây à??uk vậy tớ về nhé!-Bảo cố rút lui trong êm đẹp.
- Này đi đâu đấy-Phong lập tức kéo cổ Bảo lại ko cho trốn thoát-Đến đây thì làm ly nc rồi hẵng về…-Phong ra hiệu cho toán người kia mở cửa
- Ah tớ nghĩ để lúc khác-Bảo lí nhí cậu có cảm tưởng nếu vào nhà này chắc sẽ ko ra dc mất hic…mà nhà cậu ta làm cái gì mà cần nhiều vệ sỹ canh cửa thế này??? 
- Đề nghị cậu cho chúng tôi kiểm tra_1 tên vệ sỹ nói vs Bảo khiến Bảo giật nảy mình…Cái gì ?KIểm tra á?Không, ko dc… lộ mất…Cậu lo lắng.
- Chú Phi đây là bạn cháu không cần kiểm tra_mặt cậu ta lanh tanh ra lệnh trong phút chốc Bảo cảm thấy ớn lạnh…
- Nhưng thưa cậu…-ông ta lúng túng ra trò.
- Cháu đã nói là ko cần kiểm tra mà_cậu ta quát lớn hơn-ĐÂY LÀ BẠN CHÁU!
- Thôi dc nếu đã vậy thì…-Ông ta ra hiệu cho đám vệ sỹ mở cửa.
Bảo dc 1 phen hú hồn, Phong kéo Bảo vào trong khiến Bảo ko khỏi ngạc nhien trước sự đồ sộ của căn biệt thự. Có lẽ nó còn rộng gấp mấy lần căn biệt thự nhà Bảo ấy chứ…
-Căn biệt thự này có tên Royal dc thiết kế bởi 1 kiến trúc sư người Anh.Cậu thấy nó thế nào???-Phong hỏi Bảo.
- Đẹp! công nhận là nó rất đẹp!-Bảo giơ ngón tay cái tỏ vẻ ngưỡng mộ-Bộ kéo bằng dc tớ đến đây chỉ để hỏi xem căn biệt thự của nhà cậu có đẹp ko thôi à???
- không dĩ nhiên là ko rồi-Phong cười lớn-Đi! cho cậu tham quan bên trong.-Phong lại nắm tay Bảo dẫn đi khiến cậu cảm thấy vô cùng lúng túng tim cứ đập như đánh trống…Chết tiệt…sao cứ mỗi lần cậu ta nắm tay mình thì mình lại có cảm giác lạ như thế này…lẽ nào…
- Ôi thiếu gia…Cậu đã về rồi sao-Một ông lão mà Bảo đoán có lẽ là lão quản gia-Cậu làm chúng tôi lo lắng quá…Cậu đã đi đâu suốt sáng vậy??-Ông quản gia hỏi 1 tràng.
- Cháu đi thể dục mà…hôm nay cháu muốn yên tĩnh nên ko cho vệ sỹ theo…_Phong cười-Còn đây là Bảo bạn cháu…
- Dạ chào bác cháu là Bảo bạn của Phong_Bảo tự giới thiệu …hic trong này còn nhiều vệ sỹ hơn ngoài sân…bảo lạnh sống lưng…Bộ nhà cậu ta là mafia à?? Sao cần nhiều người bảo vệ thế?
- Phong này!-Bảo kéo áo Phong khi hai đứa đi lên phòng của Phong.
- Gì thế?Phong hỏi khi cả hai bước vào phòng.
- Bộ nhà cậu kinh doanh phi pháp à?Sao phải nhiều vệ sỹ thế??_Bảo ngơ ngac hỏi
- haha..aa..nhà tớ làm ăn phi pháp thì cậu có chơi vs tớ nữa ko?-Phong bất ngờ hỏi. 
- ….
- haha…Cậu hỏi y hệt Hùng luôn...hjhj Sao hai cậu lại giống nhau thế nhỉ? Bộ trông tớ giống người xấu lắm sao?-Phong hỏi. 

-Không ý mình ko phải thế-Giống quá chứ còn gì nữa..Bảo nghĩ thầm
- Sao cậu nói dối kém thế ko biết?haha…Mũi dài ra rồi kìa-Phong đùa.
- Đâu đâu…_Bảo sờ lên mũi.Chết rồi trúng kế của Phong…hic…gà quá…Bảo tự trách mình.
- haha…-Phong cười chảy cả nc mắt…-Cậu thật là…
- hà hà…có gì đáng cười lắm sao-Bảo tự trách mình sao dễ dàng mắc mưu cậu bạn.- ôi! Phòng cậu rộng quá!-lúc này Bảo mới để ý căn phòng... thật tuyệt.Phòng cậu ta có đủ các loại từ sách báo tới đồ đạc vô cùng gon gàng ngăn nắp...Thật đáng ngạc nhiên-Bảo thở dài.
- Này ngồi xuống đây chơi game đã - Phong kéo Bảo đến trước bộ diện tử hiện đại-Mau ngồi xuống.
- Nhưng...Tớ chưa chơi cái này bao giờ-bảo từ chối.
- HẢ?? Vậy trong suốt mười mấy năm cậu làm gì???_phong hỏi-Cứ ngồi xuống đi tớ dậy cho-Phong kéo Bảo ngồi thụp xuống.
Thế là bất đắc dĩ Bảo buộc phải chơi...Tuy nhiên 1 tiếng sau...
- Bảo! Có thật là làn đầu tiên cậu chơi ko vậy-Phong ko giấu nổi ngạc nhiên
-Thật dối cậu làm gì-Bảo hăng hái ấn nút loạn xì ngậu-Pằng,pằng Phong Game Over.
- Cái gì??Ăn gian à?_Phong vỗ đen đét vào bàn
- Này này chơi thua lại bảo người ta ăn gian là sao??-Bảo quát lại.
- Thôi chơi lại ván nữa xem...
...Trong lúc ấy...
- Bác quản gia à? Tôi đây-Tiếng bác lái xe-Tiểu thư đã biến mất...tôi..
< Gì cơ? Tiểu thư đi vs bác cơ mà?>
- ....
- < vậy sau đó bác ko biết tiểu thư đi đâu nữa hả?>
- Vâng tôi đã tìm tất cả các chỗ trong công viên rồi! Tôi lo quá không biết...có điều..
<Có điều gì??>
- Tiểu thư đánh rơi điện thoại tôi thật ko biết giờ cô ấy đang ở đâu?
< dc rồi tôi sẽ huy động người đi tìm...>
- có gì bác nhớ báo cho tôi biết, tôi đi tìm tiếp đây...
< dc rồi...mong là cô bé chỉ đi loanh quanh đâu đó thôi...>-Giọng bác quản gia đầy rẫy sự lo lắng.
Lúc đó tại nhà Phong...
- Hà hà Bảo ơi,tớ sắp thắng rồi-Phong hào hứng.
- Đồ ngốc cậu thắng tớ lâu rồi-Bảo cười.
-Sao lại thế??Vẫn chưa hết ván mà-Phong tỏ ý ko hiểu-Ơ kìa sao cậu ko chơi tiếp đi?
- Cậu biết không ngay từ lúc gặp cậu tớ thấy rất ghét cậu...tóc tai thì lòa xòa...lại còn đeo khuyên nữa chứ-Bảo ngừng chơi tựa lưng vào ghế-Lúc đó tớ nghĩ cậu là đứa hư hỏng ko ra gì nhưng sau này tớ mới biết thật sự ko phải...cậu đáng yêu tốt bụng tuy có đôi chút hơi lạnh lùng và khó ưa...cậu luôn biết quan tâm đến người khác ko hiểu sao mỗi lúc ở bên cậu tớ thấy rất vui...cậu luôn có mặt mỗi lúc tớ suy sụp nhất...tớ ko biết làm thế nào để cảm ơn cậu...-Bảo lặng đi.
- Cái gì?Sao khách sáo thế-Phong hơi ngượng-Bạn bè mà...
- Cậu thắng rồi...-Bảo vỗ vai-Thắng 1 cách vinh quang...
- Ngốc...Thắng thua có quan trọng gì...-Phong cười rõ tươi-Tớ rất vui vì cậu nghĩ về tớ như vậy..hjhj 
Bảo hơi đỏ mặt...
- à chờ chút để tớ lấy nc cho cậu...trông cậu có vẻ khát...-Phong nói đi ra cửa-Chờ chút nhé!
Ặc sao biết mình khát...Bảo hơi ngạc nhiên cậu ấy hiểu mình đến thế sao?...
- tèn tén ten...-Phong bước vào cửa-Nước hoa quả đây rồi...
Bảo chẳng còn biết gì nữa vì cậu đã ngủ say sưa trên ghế...trông cạu dễ thương ko tả dc...
-Ngủ rồi sao-Phong hơi cụt hứng-Tên ngốc này...-Cậu cười đặt cốc nc lên bàn
- Ngủ thì phải ra giường chứ?-Phong lấy chăn khẽ đắp cho cậu bạn- ừm nếu cậu là con gái chắc sẽ đẹp lắm đây..._Phong hơi đỏ mặt khi hình dung Bảo trong bộ dạng con gái...Ôi mình làm sao thế này...Sao có thể??-Phong khẽ gõ vào đầu mình vài cái nhẹ nhàng ra khỏi phòng tránh làm cậu bạn thức giấc 
2h sau...
- A bác ơi mấy giờ rồi-Bảo vươn vai cậu cứ nghĩ mình đang ở nhà...(ôi bó tay vs con người này mất +_+).
- Dạ 11h rồi thưa cậu!-Phong ngồi đấy lên tiếng.
- CÁI GÌ???Bảo vục dậy chợt nhớ ra chuyện vừa xảy ra cậu ngơ người 1 lúc-Tớ đã ngủ bao lâu rồi??_Bảo hỏi Phong vôi vàng lục tìm điện thoại
- bình tĩnh nào-Phong trấn an- Cậu vội j chứ?
- ĐIện thoại tớ đâu rồi nhỉ?-Bảo tìm kiếm quanh bàn.
- Này dùng của tớ đi-Phong đưa đienj thoại cho Bảo.
- Uk _bảo khẽ đón lấy-Bấm số điện thoại bác quản gia -Chắc h bác đang lo lắng lắm đây
Sau khi miêu tả rõ ràng địa điểm của nhà Phong Bác lái xe lập tức dc gọi đến đón Bảo.
Trước khi về Bảo ko quên nói lời cảm ơn vs bạn...
- hjhj lần sau lại đến nha...cậu chơi game khá thật!_phong xuýt xoa.
- uk vậy hẹn gặp lại...
- Đừng khóc nữa nhé!-Phong ra giấu ko dc khóc-Nếu khóc thì phone cho tớ tớ sẽ dẫn cậu đi ăn kem...
- uk...thật sự cám ơn cậu nhiều lắm...
Phong nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi khuất hẳn lòng cậu chợt thấy trống trải lạ thường...
...Xe Bảo vừa đi khuất bóng xuất hiện chiếc Porche 365 con xe quen thuộc-là xe của bố Phong...
Bước ra khỏi xe là một người đàn ông to lớn theo sau là 6 vệ sỹ cao to lực lưỡng lập tức hai hàng ngang gồm tất cả người làm và vệ sỹ đã đứng ổn định hàng ngũ...
- Chào mừng ba trở về- Phong cúi người chào đón...
- ôi con trai yêu quý của ta...ta nhớ con quá-Ông Lôi Vũ Ân ôm chặt cậu con trai “bé bỏng” của mình khiến thằng bé suyt ngột thở bèn la toáng lên:
- Ba! Con...con khó thở..ặc ặc..
- hừ đàn ông con trai gì mà...-Ông Lôi vừa than vừa nhìn ngắm cậu con trai
- Sao lần này ba về sớm thế ạ-Phong hỏi khi hai cha con tiến vào nhà.
- Ừ suýt quên...con ngồi xuống đay đi Phong-Ba cậu vỗ vào chiếc ghế gần mình nhất
- Có chuyện gì sao ba?-Phong có linh cảm không dc tốt.
- À có 1 số chuyện đây...Phong này tối thứ 7 tuần tới ta có mở 1 bữa tiệc để kỉ niệm 50 năm ngày thành lập công ty...ta muốn con tham dự...
- À ba này chuyện này con và ba đã thống nhất rồi nhỉ? Con sẽ ko tham gia vào bất kì chương trình nào của công ty cho đến khi học xong đổi lại con sẽ học ngành quản lý theo đúng ý ba...ba đừng...-Phong chưa kịp nói hết câu đã bị ba cậu ngắt lời.
- Bây giờ có khác gì sau này đâu nào?Sớm hay muộn công ty này cũng là của con...-Ba cậu ôn tồn giảng giải.
- Nhưng giờ con chưa sẵm sàng...Con ko biết hôm đó con có hẹn rồi con không đi đâu...
- Con...ta...ta ko muốn nghe thêm bất kỳ lý do gì bằng mọi giá con phải tới bữa tiệc...con chưa biết lần này ta muốn...-Ông Lôi hơi lúng túng.
- Dạ?-Phong hơi tò mò
- Ta đã mời các doanh nhân lớn trong giới làm ăn và con gái của họ ta muốn con đi xem mătj để chọn lấy 1 cô gái xứng đáng...
- Không và không thưa ba..._cậu ko để ba nói hết-Bây h là thời đại nào rồi mà còn thế ạ?Con không đi đâu dưt khoát là KHÔNG.
- Con...A...Hự...-Ông Lôi quằn quại có vẻ đau lắm có lẽ ông lại lên cơn đau tim...
- Ba ba làm sao vâyj?-Phong hốt hoảng-Thôi dc rồi con hứa con sẽ đi mà!Ba mau tỉnh lại đi...ba ơi!
Ông Lôi dần mở mắt:
- Đó có dc coi à lời hứa danh dự không...khụ khụ...con sẽ giữ lời hứa chứ?
- Vâng tất nhiên rồi_phong hốt hoảng gọi bác quản gia.
- Hừm nói thế từ đầu có phải tốt hơn không?-Ông Lôi đứng dậy khỏe khoắn lạ thường.
- Ơ ba...
- Ta làm sao?...A bác quản gia...ko tôi ko sao bệnh cũ ý mà _ông Lôi trả lời khi thấy bác quản gia cuống quýt hỏi thăm.
- Ba lừa con...ba...ba thật là...-Phong tức tối ko nói dc câu nào đã làn thứ bao nhiêu ông giả bệnh gạt Phong...Hừ ông bố cáo già của mình...đầu Phong bốc khói ko biết làm j hơn ngoài việc... đi lên phòng...và đóng cửa tu luyện...nghĩ sao để khỏi mắc mưa ông bố tinh ranh của mìh 1 lần nữa.
Cùng thời điểm tại biệt thự Phượng Hoàng cũng diễn ra khung cảnh tương tự....
- A lô ba ạ? Ba có khỏe không?
- <Hừm con gái hư lại trốn đi đâu chơi thế hả???có biết nhớ tới ba cơ à?>
- Dạ ba này...CÓ chuyện gì mà ba gọi điện đột xuất vậy?
- Con nghe kỹ này...ta có 1 số việc phải giải quyết bên này chắc phải 10 ngày nữa mới về dc ta có việc này muốn nhờ con...
- Vâng ba cứ nói..
- Ta đã nhận lời 1 người bạn là sẽ đến tham dự tiệc của họ cùng con gái nhưng con có thể tới đó thay ta dc chứ?
- Dạ con gái sao?-Bảo ngạc nhiên nhưng giờ con...
- Ta biết là làm khó con nhưng xin con giúp ta 1 lần ày thôi...
- Uwmh...-BẢo có vẻ suy nghĩ.
- Con gái ngoan... con chọn gì giữa album vol 5 của Supeo Dudo và chữ kí của cả nhóm đó hả???cho con biết ta đang ở Hàn Quốc hà hà- Ông Long cười tỏ vẻ đắc thắng.
- Ba! Là Super Junior...-Bảo ngao ngán- Ơ ba nói là...
- Phải là Super Junior.-Ông Long quả quyết.
- Ôi ba ơi con đồng ý...con muốn cả hai-Bảo sung sướng.
- Dc thôi...tuy nhiên lần này đi con phải tỏ ra lịch thiệp nói cho con biết bạn của ta đang có ý định chọn con dâu con đừng tỏ ra thua kém bất kỳ ai nghe chưa?
- Dạ gì cơ ạ?Ba định mai mối con sao?-Bảo hơi lúng túng.
- Cái gì? Ko đi á?-Ba Bảo hỏi.
- Không con sẽ ko đi đâu cả...Bây h là thời đại nào rồi ?( câu này giống của ai đo +_+)
- Con quả quyết chứ...Ôi chao...vĩnh biệt Du neo ô..._ông Long thở dài ngao ngán.
- Ba! Là Junior...Hừm...thôi dc con đi...Nhưng ba nhớ phải lấy chữ kí của cả nhóm đó nha...10 chữ kí...phải đủ 10 cái đó...nến dc ba xin cho con 2 chữ kí của Donghae oppa nha ba!
- ok Donghe hay Dong Heo gì thì cũng có đủ cả! Nhớ lời con nói dó nhá! ĐỪng làm ba thất vọng.
- được ạ-Bảo đáp lòng có đôi chút lo lắng nhưng thôi vì suju một chút này có đáng gì....
…Cứ thế ngày qua ngày… thấm thoát Bảo đã học ở đó tầm một tuần mọi thứ có vẻ suôn sẻ…Ba tên hot boy cứ đi đến đâu là ở đó náo loạn hết cả lên chỉ khác mỗi các fan giờ không đánh nhau vì thần tượng nữa…Tuy nhiên có một người vẫn đang điên cuồn lập kế hoạch để hạ gục Bảo nhà ta…chẳng càn nói cũng biết là ai rồi đấy có điều mọi kế hoạch đều đổ bể…
Cuối cùng ngày thứ bảy chết tiệt ấy đã đến B ảo xém chút xíu nữa thì quên nếu 
ko có bác quản gia nhắc…Hừ cậu thầm nguyển rủa tên trời đánh nào nghĩ ra ba cái tiệc vớ vẩn này…( cô ơi Phong mà biết thì cô tới số rồi…>_<)
- Bác ơi cháu mặc chiếc váy này dc chứ?- Bảo nghi vấn hỏi bác giúp việc sau khi đã khoác lên người chiêc váy trắng tinh khôi dĩ nhiên cô ko quên đội bộ tóc giả…ái chà lâu lắm không mặc váy…-Bảo nghĩ thầm-Có kì cục không bác?
- Ôi tất nhiên là ko rồi đó mới chính là cháu Bảo…à ko Hân ạ_Bác trìu mến đeo đôi giày cao gót vào chân Bảo tuy nhiên…
- Bác à cháu không thích đeo giày cao gót…cháu muốn đeo như bình thường thôi.
- Nhưng ông chủ đã dặn…-Bác giúp việc lúng túng
- Cháu nghĩ điều đó thật ko cần thiết cháu muốn cảm thấy thật thoải mái...
- Thôi dc ta ko ép cháu- Bác giúp việc chịu thua-Mau đi thôi kẻo trễ.
Khi đó tai nhà bạn Phong ko khí ko dc tốt cho lắm…
- Con mặc thế này thôi…không thêm gì nữa đâu nhé!-Phong quả quyết-Hừ đây là lần cuối cùng con mắc lừa ba đó.
- Con trai sao con lại nổi nóng như vậy…con soi gương xem…không phải ta quá lời mà trông con giờ cứ như bạh mã hoàng tử ấy…đẹp mê hồn…ta tin ko có cô gái nào thoát khỏi bàn tay con đâu
- A thế đúng ý ba rồi còn gì-Phong ngao ngán
Ba cậu nói không sai vs bộ vét trắng lịch lãm trông cậu không khác gì chàng bạch mã hoàng tử trong cổ tích.
....8h tối tại khách sạn ASEAN …
- Ôi! Nơi này đẹp quá!-Gia Hân sung sướng khi bước ra khỏi xe cô không để ý thấy có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình say đắm…
- Ui chao cô gái nào kia xinh thật đấy!
- Ôi tiên nữ giáng trần …vv
Tuy nhiên cô hoàn toàn ko để ý gì đến những lời đó…
- Trời ơi! Thật ko thể tin vào mắt mình-Cô bé xuýt xoa.-Đây chẳng phải là…
- Chiếc Porche 365…-Tiếng ai đó vọng lên từ đằng sau.
Hân bất giác quay lại…đó là giọng nói của 1 chàng trai tuấn tú có khuôn mặt dễ thương mái tóc dc chải chuốt trông thật trang nhã…ko thể phủ nhận cậu ta ko đẹp…một vẻ đẹp thuần khiết đủ sức mê hoặc mọi cô gái trên thế gian này…tuy nhiên có 1 trường hợp đặc biệt…
- Cậu là…-Hân ko giấu nổi ngạc nhiên.
- Phạm Tuấn Kiệt rất hận hạnh…tiểu thư đây là…-Cậu ta cúi người lịch sự…
Đàng xa 1 ánh mắt tò mò đang hướng về phía họ…Sao người đó???không thể nào chác mình bị lú rồi…Phong gõ nhẹ vào đầu và tiến bước vào trong.



-----------------------------------

Phần 1

Phần 2
Phần 3
..........
Phần 5

Phần 6
Phần 7